Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

Tâm Phật thấy Phật


        Một hôm Tô Đông Pha đến chơi chùa, cùng ngồi thiền với nhà sư, thấy an lạc xuất hiện. Xả thiền xong, Tô rất vui vẻ hỏi nhà sư:
         - Ngài thấy tôi ngồi thiền như thế giống cái gì?
         - Trong ngài giống như Đức Phật.
      Tô nghe thế vui lắm. Thiền sư hỏi lại:
        - Thế ngài thấy tôi ngồi thiền giống cái gì?
      Tô đáp:
       - Trông ngài ngồi thiền giống một đống phân bò!
      Sư nghe thế thấy hứng chí lắm.
     Tô Đông Pha cười suốt dọc đường về, nghĩ bụng hôm nay đã thắng lão hòa thượng một phen rồi. Bị ta nói là đống phân bò mà không bẻ lại được câu nào cả. Tô về khoe với em gái Tô tiểu muội:
       - Hôm nay anh đã qua mặt được lão sư già đó rồi!
     Tô tiểu muội hỏi chuyện gì, Tô Đông Pha hào hứng kể lại. Tô tiểu muội cười ầm lên, Tô Đông Pha càng hào hứng. Nhưng Tiểu muội nói:
       - Muội cười là cười huynh đó, huynh lại thua lão hòa thượng ấy rồi.
     Tô ngạc nhiên hỏi thua là thua thế nào. Tiểu muội đáp:
      - Tâm lão hòa thượng là tâm Phật, nên nhìn huynh thấy Phật. Còn tâm của huynh thì toàn phân bò nên huynh thấy hòa thượng như đống phân bò. Tâm huynh như thế làm sao mà bằng được tâm lão hòa thượng?
     Bấy giờ Tô đỏ mặt tía tai, hiểu ra thấy xấu hổ quá./.
                                                                                                     Sưu tầm

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

Khi ta qua tuổi 50

hoiK10cd

    Khi bạn qua tuổi 50 – 60, bạn không còn nhiều thời gian ở phía trước nữa và bạn cũng không thể mang đi những gì bạn đã có được. Sẽ là vô ích nếu bạn vẫn bận tâm đến kiếm tiền và dành dụm.
    Bởi thế, bạn hãy chi tiêu những đồng tiền mà bạn đã cất giữ để đi du lịch, mua sắm thứ bạn thích và cho đi những gì bạn có thể và đừng quan tâm đến việc nhận lại.
     Đừng nghĩ là phải để lại tất cả những gì bạn đã kiếm được cho con cháu? Vì bạn không hề muốn để lại cho những kẻ sống ký sinh, những người đang nóng lòng chờ đợi ngày ra đi vĩnh viễn của bạn.
     Bạn cũng không cần lo lắng về những điều sẽ xảy ra cho các con bạn, hay việc bạn sẽ bị đánh giá thế nào, bởi vì khi đã trở về với cát bụi rồi, ta không còn nghe thấy bất kỳ lời khen hay tiếng chê nào nữa.
 Thời gian mà bạn sống vui vẻ trên đời, thời gian để tìm kiếm của cải bằng biết bao gian khó sẽ chấm dứt.
 Bạn đừng lo lắng nhiều đến mối quan hệ với con cái, bởi chúng có số phận riêng của chúng, và chắc chắn con cái sẽ tìm được con đường của chúng trong cuộc đời này.
 Chớ làm nô lệ cho con cái  bạn. Hãy giữ mối quan hệ với con cái, yêu thương và giúp đỡ con cái khi chúng cần, nhưng đồng thời hãy bằng lòng với số của cải bạn đã dành dụm cho con cái dù lớn hay nhỏ cũng là công sức cả cuộc đời lao động của bạn.
  Cuộc sống dài hơn cuộc đời lao động. Hãy nghĩ đến việc nghỉ hưu sớm nhất khi có thể và bằng lòng với cuộc sống.
 Đừng kỳ vọng quá nhiều vào con cái bạn. Đa phần con cái đều yêu quý cha mẹ, nhưng con bạn quá bận với công việc và những ràng buộc khác mà cần chúng quan tâm nhiều hơn.
 Cũng có một số đứa con bất hiếu, chúng có thể cãi nhau về của cải của bạn ngay cả khi bạn đang còn sống và có thể là chúng muốn bạn ra đi sớm hơn để thừa hưởng nhà cửa và của cải của mà cha mẹ chúng đã đổ mồ hôi gây dựng cả đời.
 Nói chung, con cái đều cho rằng chúng đương nhiên được thừa hưởng tất cả những gì bạn đang sở hữu trong khi bạn chẳng có quyền gì với tiền bạc của con cái. Vì thế, sau tuổi 50-60 bạn không cần phí sức, không cần phải hao tổn thêm sức khỏe để đổi lấy số của cải nhiều hơn bằng việc phải làm việc cật lực cho đến lúc xuống mồ. Tiền bạc của bạn chẳng có chút giá trị nào trước mặt thần chết.
 Khi nào thì chúng ta ngừng kiếm tiền? Bao nhiêu tiền là đủ? Một trăm ngàn? Một triệu? Mười triệu? Từ hàng ngàn hectare ruộng đất bạn cũng chỉ ăn được chút ít rau quả và một nửa chiếc bánh mì mỗi ngày; từ vài ba căn nhà bạn đã xây, thực tế là bạn chỉ cần vài mét vuông cho bạn: một chỗ ngủ, một chỗ nghỉ ngơi, một chỗ tắm và một chỗ làm bếp . Với chừng ấy thời gian mà bạn cần một chỗ ở, một số tiền để ăn, để mặc và một số vật dụng cần thiết khác… thế là bạn đã sống tốt rồi. Chỉ cần sống vui vẻ, hạnh phúc là được.
 Nên nhớ gia đình nào cũng có vấn đề, bất luận là ở chế độ xã hội nào, bất luận ở đâu, giàu hay nghèo, gia đình cũng như xã hội luôn luôn tiềm ẩn các vấn đề. Vì thế bạn đừng so sánh với người khác về phương diện tài chính, Đừng quan tâm đến việc ai có nhiều của cải hơn, hoặc con cái ai thành đạt hơn về vật chất, mà hãy đi chơi nhiều hơn, đi uống cafe, gặp bạn bè, ăn món ăn mình thích, làm những việc mình thích và cho là quan trọng, có điều kiện thì đi du lịch đến những miền đất mới, gặp gỡ những con người khác với những người xung quanh nơi mình sống, đi du lịch nước ngoài.
      Hãy nhanh chóng đặt lên bàn cân để so sánh xem ai có nhiều thời gian rỗi hơn ai, hạnh phúc hơn, ai khỏe mạnh và sống lâu hơn. Đừng bận tâm đến những điều mà bạn không thể thay đổi vì nó chẳng giúp gì cho bạn, mà trạng thái tinh thần không tốt còn đẫn đến bệnh tật.
     Hãy tạo cho mình một trạng thái thường xuyên ổn định, và hãy xác định xem điều gì làm bạn hạnh phúc. Hãy sống khỏe mạnh và vui vẻ, hãy lên cho mình một kế hoạch và chờ đợi những ngày tiếp theo.
     Một ngày sống mà không có phút giây nào vui vẻ là một ngày bị mất đi một cách uổng phí. Một ngày dù chỉ có một giây phút vui vẻ cũng là một ngày được lợi. Một tâm hồn lạc quan giúp chữa lành bệnh tật nhanh chóng. Nhưng một tâm hồn hạnh phúc không có căn bệnh nào phải chữa cả, bởi nó giúp bạn đẩy lui bệnh tật…
     Hãy giữ cho bạn một trạng thái tinh thần tốt, hãy ra ngoài thường xuyên, đi dưới ánh mặt trời, ăn nhiều thực phẩm có chứa vitamin và khoáng chất, và hãy vượt qua mọi trở ngại để sống thêm 30-40 năm với thể lực và sức khỏe dồi dào.
     Hãy bằng lòng với những gì bạn đang có và những gì có ở xung quanh bạn. 
     Và đừng quên bạn bè. Họ chính là sự giàu có của cuộc đời bạn. Hãy giữ mối quan hệ bạn bè lâu dài, hãy tôn trọng một số nguyên tắc cơ bản:
- Chịu khó nghe và đừng ngắt lời
- Hãy nói chuyện chứ đừng nhạo báng
- Hãy trả lời câu hỏi chứ đừng phản đối
- Hãy tha thứ chớ đừng trách cứ
- Đã hứa thì không được quên
 Nếu rèn luyện và làm được như thế bạn sẽ không bao giờ cô đơn.

                                                                                                                  Mõ blog (st)

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

Với chữ Nếu...

       Trước tháng 4 năm 1975, Chương trình giáo dục phổ thông ở Miền Nam Việt Nam là 12 năm gồm 2 cấp Tiểu học và Trung học. Cấp tiểu học từ lớp Năm đến lớp Nhất, cấp Trung học từ lớp Đệ Thất đến lớp Đệ Nhất (sau năm 1969 đổi lại từ lớp 6 đến lớp 12).
       Ngoại ngữ cho học sinh Trung học là Pháp văn và Anh văn. Học sinh vào lớp 6 được chọn học một trong hai ngoại ngữ gọi là Sinh ngữ 1, đến lớp 10 học thêm ngoại ngữ còn lại gọi là sinh ngữ 2. Trong các kỳ thi Lục cá nguyệt sinh ngữ 1 tính hệ số 2, sinh ngữ 2 tính hệ số 1.
       Chương trình Pháp văn học bộ sách Francais Elementaire và Cours de Langue. Chương trình Anh văn học bộ sách English for Today. Trung tâm văn hóa Pháp và hội Việt Mỹ ở Đà Nẵng cũng dạy bộ sách đó. Không thay đổi chương trình xoành xoạch và không tốn kém kinh phí cho biên soạn sách giáo khoa như hiện nay.

      Tôi còn nhớ trong sách Francais Elementaire, sau một bài học có ghi dưới trang sách câu ngạn ngữ Pháp: "Avec Si, on mettrait Le Paris dans une bouteille". Tạm dịch: "Với chữ Nếu, người ta đã để thành phố Paris vào trong một cái chai".
      Thế mà đáng buồn thay! Các nhà hoạch định chính sách của đất nước mà thường xuyên dùng chữ Nếu...

Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2015

Mùa thu Đà Nẵng

      Ai nói Đà Nẵng không có mùa thu? Với mình, được sinh ra và lớn lên ở Đà Nẵng hơn 60 năm thì Đà Nẵng có mùa thu. Nó đến với thành phố này khi xuất hiện những cơn mưa đêm làm mát dịu cả thành phố sau mùa hè oi ả, cái nắng cũng yếu ớt đi! Buổi chiều với những cơn gió mát dịu, nắng vàng trải dài trên mọi nẻo đường.
    Thời còn là học sinh Trung học, vào những buổi chiều như thế, mình lại có cái thú chạy xe dạo phố, từ nhà đường Trưng Nữ Vương xuống đường Bạch Đằng, qua Gia Long, Đống Đa, về Quang Trung, Độc Lập...
    Còn nhớ vào một buổi chiều mùa thu năm 1970, sau khi đi dạo xong mình ghé vào hiệu sách Hoành Sơn ở đường Hoàng Diệu, tìm mua bản nhạc Mùa thu cho em. Về đến nhà say sưa tập đệm hợp âm và hát. Sau tháng 4/1975, không còn "tư tưởng tiểu tư sản" này nữa và bản nhạc đó cũng được xem là "văn hóa phẩm đồi trụy". Mãi đến sau 1987, sau khi có NQ 05 (khóa VIII) mới cho phổ biến lại ...Năm 2015 thằng con trai ở Nhật về thăm nhà bật lại bài hát này. Cả nhà đều thích nên làm mình nhớ lại!

     Chiều thu năm nay đã nghỉ hưu, không bận rộn chuẩn bị cho lễ khai giảng nữa, mình đi dạo lại những con đường cũ, từ đường Bạch Đằng, qua Lý Tự Trọng, Đống Đa, về lại Quang Trung, Trần Phú...Một buổi chiều mùa thu Đà Nẵng với những hồi tưởng về một thời học sinh trung học...